Thứ Tư, 15 tháng 5, 2019

Cherry đỏ, trà sữa nho, há cảo thịt, và tuổi thơ tôi

Tôi là con gái tính tình mềm yếu, hay nghĩ ngợi và đôi lúc hay trở nên đa cảm.

Tôi thích khóc vào những lúc uất ức và buồn. Nếu không khóc được, tôi sẽ cố gắng ỉ ơi theo tiếng khóc, bấu víu vào những nỗi lòng và cứ thế, cho đến khi tôi khóc đến ngon lành. Như thế nhẹ nhõm lắm.

Lớn lên, tôi rất hay khóc. Vì tôi yêu một người nhưng rồi phải chứng kiến trái tim mình nhiều lần tan vỡ. Ừ thì, lúc này đây, tôi cũng nhận ra, người ta không hề có ý định nghiêm chỉnh với cuộc đời của tôi. Thở ngắn than dài, tôi cũng phải hiểu rằng thứ tình cảm thầy-trò của tôi có nhiều nhặn, đong đầy thì cũng chỉ đến đó. Huống hồ gì tôi còn lông bông trong chuyện tình cảm của chính mình. Đôi khi tôi lại thích nhầm một đứa khác. Thật, chuyện tình của tôi lắm lận đận đủ long đong.

Nhưng hồi tôi còn nhỏ, tôi rất thích ôm ấp những miền cảm xúc của mình. Tôi đọc sách, vẽ truyện, viết nhật ký, mò mẫm trên mạng. Cái gì làm tôi vui, tràn đầy, miên man thương nhớ là tôi cắm đầu vào thứ ấy. Tôi thấy mình lúc nào cũng yêu đời cả!

Cấp một, tôi đi học thêm. Ở lớp dạy thêm có một gian hàng bán há cảo. Hầu như hôm nào học xong tôi cũng vòi vĩnh ăn há cảo trừ cơm. Má tôi lúc nào cũng chiều tôi ngọt xớt. Vậy mà, tôi chẳng biết thương má nhiều hơn một chút. Đáng lẽ, đó là những năm tháng mỹ miều nhất cuộc đời tôi, vậy mà, duy chỉ có tình thương là thiếu trước hụt sau.

Hồi tôi học cấp hai, tôi bắt đầu được má dẫn đi trung tâm thương mại. Tuần nào tôi cũng được uống trà sữa nho ở TapioCup. Tôi mê mẩn trà sữa nho đến nỗi cho đến tận bây giờ, khi ngồi viết những dòng này, tôi còn thấy vị trà sữa nho trên lưỡi. Lúc sau này, vị trà sữa nho ở TapioCup không còn ngon lành như ngày xưa, tôi chuyển sang uống vị trà sữa original mà lòng cứ thấy nhớ thương luyến tiếc. Tiếc cho tôi phải rời bỏ một niềm vui thú của thời học sinh áo trắng. Tiếc cho cả một thế hệ sau không còn được thưởng thức cái vị ngọt thanh béo ngậy của ly trà sữa nho ngày ấy.

Cũng mấy năm trung học cơ sở, tôi được má dẫn đi nước ngoài. Nói má dẫn đi cho nó thuận lẽ thường thôi, chứ cả mấy ngày trời rong ruổi bên nước người ta, toàn là tôi dắt má đi hết chỗ này đến chỗ kia. Má muốn vào siêu thị, tôi với má đi kiếm siêu thị. Vào siêu thị, má đem ra quầy tính tiền cả hộp đỏ bóng, gọi là cherry đỏ. Nghe má quảng cáo món này ngon, về khách sạn, tôi lật đật mở ngay hộp cherry đỏ và thưởng thức chung với má. Ừ thì nó ngon thật, đa số đều giòn và ngọt. Má hay nhường tôi phần hơn. Mà tôi cũng chẳng kiêng nể hay ngại ngùng gì sất. Hễ má nhường là tôi đánh chén hết sạch, hết veo. Ăn cherry đỏ, tôi có yêu má ba hơn một tẹo.

Tôi thường muốn khóc thật to mỗi khi bị bắt nạt, nhưng tôi vốn không khóc nổi, nên cuối cùng lần nào tôi cũng sém ngoác miệng cười với mấy đứa chơi xấu. Tôi không còn cách nào khác đành lúc nào cũng lẩn đi chỗ khác mỗi khi bị chọc.

...

Ngoài những lúc tôi sống năng động với nếp sống thành thị, đôi lúc tôi cũng rất mộng mơ và hay xấu hổ.

Ngày tôi vào lớp một, tôi thả hết mình vào mây trời bên khung cửa sổ lớp học, đánh chén hết một cái bánh giò và tiếp tục miên man trong vô định. Bầu trời lúc ấy thật xanh, mây thật trắng, thật bồng bềnh. Trong lòng tôi thì chan chứa những hân hoan.

Tôi cũng hay xấu hổ mỗi khi được khen.
...

Một ngày nọ, khi tôi 20, tôi gặp lại các cô giáo mầm non của tôi. Ai cũng bảo tôi lớn đầu mà vẫn y chang như hồi bé. Tôi mừng rơn. Không ngờ tôi lại bỗng chốc trở thành cái đứa trẻ bé bỏng 4, 5 tuổi ngày ấy. Tôi thích được chiều chuộng và quan tâm. Đối với những người đã từng thân thuộc trong quá khứ, khi tình cảm lúc gặp lại vẫn còn vẹn nguyên như thuở nào, sự yêu chiều có lẽ còn đáng giá hơn gấp bội. Thích thật là thích!